“Con người cần ít nhất một ước mơ, một lý do để kiên cường. Nếu trong tim không có chốn dừng chân, vậy đi đâu cũng là lạc lối”.
“Con người cần ít nhất một ước mơ, một lý do để kiên cường. Nếu trong tim không có chốn dừng chân, vậy đi đâu cũng là lạc lối”.
Người ta hay nói "con cầu tự khó nuôi". Và đúng như vậy, từ nhỏ mình đã bị hen suyễn, nên ba mẹ luôn bảo bọc mình rất kỹ càng.
Cả tuổi thơ, điều “mạo hiểm” nhất mình từng làm là lén đi mua bánh tráng trộn ở đầu xóm. Còn phần lớn thời gian, mình chỉ quanh quẩn trong nhà đọc sách, học thuộc tên các thành phố trên quả địa cầu. Mình thử đố bạn nha, Pretoria, Cape Town và Bloemfontein là ở đâu? (Câu trả lời mình để ở cuối bài) .
Mỗi lần đắm chìm trong những trang sách là trong đầu mình tự động có những thước phim, vẽ lại những con chữ theo cách sinh động hơn. “Mình sẽ trở thành nhà văn, một Nguyễn Nhật Ánh phiên bản nhí để kể chuyện!” – Khi ấy, mình nghĩ vậy.
Rồi đến khi mình bước vào tuổi thiếu niên, Disney Channel xuất hiện, vẽ nên hình ảnh nước Mỹ đầy sắc màu trong mắt mình với bộ phim High School Musical. Hình như ai ở đó cũng sống thật bay bổng, phóng khoáng. Và mình cũng ấp ủ quyết tâm được đặt chân đến đó để có một cuộc sống đầy tự do như vậy.
Dần dần khi mình học cao lên và có một nhóm bạn chơi chung cùng sở thích, mình nhận ra mình không chỉ muốn kể chuyện bằng chữ. Hình ảnh cùng với âm thanh là những yếu tố đầy sức hút đối với mình, và làm phim sẽ là nơi giao thoa tuyệt vời của tất cả những điều đó.
Lúc đó, mình đã chắc nịch: ước mơ của mình = đi Mỹ + làm phim.
Nó hiện lên đầy sống động trong tâm tưởng, mình là một nhà làm phim ở New York. Ban ngày tới quán cà phê viết kịch bản, ban đêm đi bar tìm cảm hứng. Sống trong một căn studio nho nhỏ nhưng bước ra ngoài là hòa vào guồng quay tấp nập của thành phố, đi gặp người này người kia, bàn luận sôi nổi về tiến độ kịch bản, quay phim.
Ngày giành được học bổng của một trường đại học ở Ohio, lòng mình khấp khởi hy vọng sắp chạm tay tới giấc mơ. Nhưng vài tháng trước khi mình chuẩn bị bay, gia đình mình gặp biến động về tài chính nên mình không thể qua Mỹ nhập học. Dù vậy, mình không từ bỏ giấc mơ. Một năm sau, mình chuẩn bị lại tất cả từ đầu và được nhận vào Đại học Rochester (University of Rochester) ở phía bắc tiểu bang New York.
Nhưng khi đặt chân tới Mỹ, thực tế không hề giống với những gì mình đã hằng mơ. Cảm giác nhớ nhà lập tức ập tới. Nước Mỹ hay ít nhất là thành phố mình ở lạnh lẽo hơn mình tưởng. Kết bạn ở đây khó vô cùng. Có những bạn hôm trước rất thân thiện, hôm sau mình vẫy tay chào thì họ lại phớt lờ. Chủ nghĩa cá nhân nơi này hoàn toàn khác với môi trường cộng đồng mà mình lớn lên.
Mình dần dần rơi vào trạng thái ăn uống không kiểm soát, tăng 30 kg trong hai năm. Tóc mình chuyển bạc. Có lần mình nằm lì trên giường ba ngày liền, không ăn uống, không tắm rửa, bạn cùng nhà phải phá cửa lao vào coi mình ổn không.
Mình biết có gì đó không ổn. Nhưng trong nhiều năm liền, đích đến của mình chỉ có một, là theo đuổi giấc mơ Mỹ. Nếu từ bỏ để trở về nhà, đồng nghĩa với việc quay trở lại vạch xuất phát, mình cảm thấy mất phương hướng. Giờ mình sẽ đi đâu?
Nhưng cứ nghĩ mãi cũng không ra, cộng thêm tình hình COVID ngày càng căng thẳng, việc học tập cũng bị ảnh hưởng đã dẫn mình tới quyết định về nước. Kỳ lạ là chỉ vài tuần bên gia đình và bạn bè đã giúp mình nhẹ nhõm hơn nhiều. Khi ấy, mình mới nhận ra những dấu hiệu báo động trước đó chính là trầm cảm.
Mình không còn thấy phù hợp với môi trường cũ ở Mỹ . Thứ mình cần là những niềm vui giản dị, đi lê la cà phê tám chuyện, gặp gỡ vài người bạn thân và có cảm giác mình được thuộc về chứ không còn bơ vơ, lạc lõng ngày qua ngày nữa.
Một thời gian sau, mình tham gia vào đoàn làm phim tài liệu, ghi lại kết quả một dự án của Google tại Việt Nam. Mình đi tới những vùng khó khăn ở Mai Châu, Hòa Bình, gặp gỡ các em nhỏ dân tộc thiểu số, và chứng kiến việc học lập trình đã thay đổi cuộc sống của các em thế nào.
Mình cảm nhận được mình đang làm một việc có ý nghĩa. Mỗi thước phim ghi lại không chỉ thỏa mãn niềm yêu thích kể chuyện của mình mà còn giúp mình thấy rõ giá trị mình đang góp sức tạo nên.
Đó cũng là lúc mình quyết định từ bỏ tấm bằng đại học ở Mỹ và chọn theo học điện ảnh tại Việt Nam. Tổng cộng mình đã mất đến bảy năm để hoàn thành chương trình đại học. Nghe có vẻ lòng vòng tốn thời gian nhưng quá trình đó giúp mình nhận ra một điều quan trọng: giấc mơ của mình không phải nước Mỹ.
Thứ mình thật sự tìm kiếm là sự tự do – tự do sống, tự do theo đuổi những câu chuyện, tái hiện cái đẹp và ý nghĩa của cuộc sống qua ống kính. Con đường này không dễ dàng. Và mình cũng chưa dám khẳng định là đang “sống với ước mơ” của mình ngay lúc này.
Gánh nặng cơm áo gạo tiền vẫn còn đó, công việc văn phòng cũng có những ràng buộc nhất định nhưng mình biết mình đang đi đúng hướng. Không cần háo thắng xông lên như trước, ào ào đi tới, cứ chậm mà chắc thôi.* Câu trả lời cho câu hỏi phía trên: Cả ba đều là thủ đô của Nam Phi.
Chấp bút từ lời kể của Khôi Huỳnh.
Ngày đó chúng tôi hứa hẹn rất nhiều, rằng khi sau này ra trường đi làm kiếm tiền sẽ cùng nhau thực hiện một chuyến đi Đà Lạt. Thời gian trôi qua, ai trong nhóm tôi cũng có công việc riêng, đứa về quê làm việc, đứa lại vào tận trong Nam, ngoài Bắc. Đến một cuộc gặp đơn giản cũng khó chứ đừng nói tới lời hẹn đi du lịch năm xưa.
Thỉnh thoảng chúng tôi có video call cho nhau, kể cho nhau nghe chuyện công việc, chuyện cuộc đời và vài dự định, nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc về dự định cũ vì có lẽ ai cũng ngờ ngợ phải chạm vào câu chuyện về những ước mơ đã bị cơm áo gạo tiền che mất.
Năm 2021 khi mà dịch bệnh COVID-19 diễn biến phức tạp, tôi phải nghỉ việc ở nhà một thời gian dài, khoảng thời gian đó đã cho tôi một góc nhìn đa chiều về cuộc sống, dạy tôi biết trân quý bản thân mình nhiều hơn. Tôi quyết định một mình đi Đà Lạt sau khi dịch kết thúc, chuyến đi 2 ngày 1 đêm ở Dalat Wonder Resort đã cho tôi một kỷ niệm đáng nhớ.
Tôi chọn Dalat Wonder Resort, vì ở đây tôi có thể tận hưởng đầy đủ các dịch vụ như vui chơi giải trí, chăm sóc sức khỏe,… Tới đây tôi như đắm chìm trong một thế giới cổ tích vậy, mọi cảnh đẹp tưởng như chỉ có trên phim ảnh nay lại hiện diện ngay trước mắt tôi.
Tôi như đang ở một Châu Âu thu nhỏ, một bên là hồ nước trong xanh bình lặng, một bên là rừng thông kỳ bí và những đồi cỏ trải dài. Tới đây tôi có cảm giác như đang ở ngôi làng nhỏ của xứ sở Scandinavia vậy, bởi thiết kế khách sạn và biệt thự mang đậm phong cách Châu Âu.
Một cảm giác nhẹ nhàng, sang trọng bao chùm lấy tôi, một ly trà chiều lãng mạn ngắm rừng thông bên hồ bơi vô cực khiến tôi thấy mình như đang lạc trong chốn bồng lai tiên cảnh.
Toàn bộ những muộn phiền tiêu cực trong người được hoàn toàn giải phóng, một năng lượng tích cực đang lan tỏa trong tôi, xa xa một nhóm bạn trẻ đang ăn tiệc nướng sân vườn ở gần resort khiến tôi nhớ lại nhóm bạn của mình, những lời hứa hẹn năm xưa thoáng hiện rồi vụt tắt.
Tôi thích đi quanh hồ Tuyên Lâm, hít thở không khí mát mẻ, không gian rộng lớn với ánh nắng chiếu qua khe lá, tiếng chim hót và nghe âm thanh trong trẻo của thiên nhiên làm tôi quên hết những tất bật thường ngày. Những món ăn ngon như bánh căn, mì quảng ếch, xiên que, ốc,… rất ngon và cách chế biến ở đây cũng rất lạ và ngon.
Chuyến đi được tôi book ngẫu nhiên sau một đêm dài suy nghĩ về cuộc sống, trước chuyến đi tôi cũng chuẩn bị rất nhiều, ngoài tài chính, quần áo,… tôi không quên mang theo thuốc bởi tôi muốn đón Đà Lạt trong một tâm thế vui tươi và năng lượng nhất. Tôi chuẩn bị thuốc chống dị ứng, chống say, thuốc hạ sốt và không quên mang theo một lọ thuốc ho Bổ phế Nam Hà vì thời tiết Đà Lạt thay đổi thất thường rất dễ ho và đau họng.
Chuyến đi Đà Lạt khiến tôi lấp đầy những chông chênh vấp ngã,để lưu giữ những ký ức vẹn tròn của độ tuổi đẹp nhất đời người, góp nhặt những điều tươi đẹp của cuộc sống để va vấp, trưởng thành hơn sau mỗi hành trình. Tuổi trẻ ấy không phải cơn mưa rào thì sẽ là những chuyến đi để thanh xuân sống hết mình và không có nhiều tiếc nuối.
BỔ PHẾ NAM HÀ – THƯƠNG HIỆU QUỐC GIA VIỆT NAM
Đơn vị đồng hành tổ chức cuộc thi “Check in cùng Bổ Phế Nam Hà – Xoa dịu cơn ho, tự do khám phá”
Bổ Phế Nam Hà là thuốc ho thảo dược được tin dùng bởi nhiều thế hệ gia đình, từ lâu đã trở thành người bạn đồng hành quen thuộc chăm sóc sức khỏe hô hấp người Việt.
Công dụng: Điều trị hiệu quả các trường hợp ho do cảm mạo, ho gió, ho khan, ho có đờm, ho do dị ứng thời tiết, ho lâu ngày không khỏi, đau rát họng, khản tiếng, viêm họng, viêm phế quản.
Nhà sản xuất: CÔNG TY CỔ PHẦN DƯỢC PHẨM NAM HÀ
415 Hàn Thuyên, phường Vị Xuyên, TP. Nam Định, tỉnh Nam Định.
Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng.
Số XNQC: 1e/2023/XNQC/YDCT; 3e/2023/XNQC/YDCT; 4e/2023/XNQC/YDCT
Liên hệ tới tổng đài 1800 1155 (miễn cước) hoặc truy cập vào website: https://bophenamha.vn/ nếu cần hỗ trợ thêm thông tin chi tiết về bộ sản phẩm Bổ phế Nam Hà.